Đệ lục chương
.
“Oa…oa…” Tiếng trẻ con khóc nỉ non không ngừng từ ngoài tẩm cung truyền tới quấy nhiễu giấc mộng đẹp của hai kẻ đang nằm trên giường.
.
Ta khoác chiếc áo mỏng bước xuống, vạt áo truyền tới một lực cản nho nhỏ. Là Thiên Nhã, trên mặt còn vẻ ửng đỏ của phần tình cảm mãnh liệt vừa đi qua. Mắt phượng vì nỗ lực chống lại cơn buồn ngủ mà hé ra như quả trứng nhỏ trông rất buồn cười. Lại còn mơ hồ lộ vẻ rụt rè vì cử động quá mạnh khiến cả người bủn rủn đau đớn không biết làm sao, dù vậy tay vẫn níu lấy vạt áo ta không buông. (more…)